Thứ Bảy, 2 tháng 2, 2013

TÔI RAO BÁN NỖI NHỚ

Ai mua cái nhớ dùm tôi
Một ngàn cũng bán để rồi bình yên
Nhớ gì mà nhớ triền miên
Nhớ khi tỉnh giấc, nhớ miền chiêm bao?

Tôi mang cái nhớ đi rao
Nhớ đây! Đây nhớ! Một hào một cân
Rao hoài khản giọng, hụt dần
Mà sao cái nhớ tần ngần nặng hơn

Thứ Tư, 30 tháng 1, 2013

XIN

Xin chút nắng cho mùa đông bớt lạnh,
Xin chút muộn phiền cho góc cạnh đời hơn.
Xin chút yêu để bỏ bớt giận hờn,
Cho ấm lại khi lòng hoài tê bút.

Xin một chút, một chút thôi, một chút,
Một chút mong manh, đỏng đảnh phía cuối đường,
Chút lòng son trong muôn kiếp nhiễu nhương,
Chút tương ngộ giữa nghìn trùng xa cách.

Một chút nắng cho mùa đông bớt lạnh,
Một chút hương cho ấm sắc xuân thùy
Một chút từ bi cho lòng bớt sân si,
Bớt ganh ghét giữa đua chen giành giật.

Một chút lòng thành cho người hành khất,
Một chút trẻ trung khi tuổi đã sớm chiều.
Một chút phấn son cho người dễ thương yêu,
Cho gần lại khi mình còn xa cách.

Một chút bình yên trong muôn vàng thử thách,
Chút bình tâm khi giông tố ngập trời.

Một chút thôi, xin một chút người ơi!

XIN ĐỪNG TRÁCH MÙA ĐÔNG LÁ RỤNG

“Xin đừng trách mùa đông lá rụng
Lá đã đi qua trọn vẹn tuổi mình”

Ta hồi sinh tự buổi mới bình minh
Thuở cây lá đã cho mình cái tuổi.
Có qua bão, qua giông mới thấy đời ngắn ngủi
Mới thấy được sức bền cây lá mùa đông
Mới nhận ra cuộc đời có có, không không
Giữa hư thực, mình chỉ là cây cỏ.

Ta nhỏ nhoi giữa tận cùng trong đó
Giữa đất trời, giữa biển rộng mênh mông.
Giữ vững lòng tin vượt qua bão, qua giông
Cho đời xanh lại, giấc mơ diệu kỳ.

Cảm ơn cuộc đời, cảm ơn những chuyến đi.
Những giận hờn như rượu hồng đào chưa nhấm.
Những khoảng lặng để cho đời thêm thắm
Cho cung đàn vọng mãi tháng năm.

Xin đừng trách chi chiếc lá đã lặng nằm
Lá rụng xuống cho mùa đông có tuổi
Ta nhận đời mình khi mùa đã cuối,
Thuở hoa niên ta gác lại bên đời.

Tự nhận ra mình trong một kiếp rong chơi
Ta sánh vai cùng luân hồi, vũ trụ
Đông khép lại bên đời cho mùa xuân vừa nhú

Hãy đừng trách gì lá rụng mùa đông.

TỰ RĂN MÌNH


Chắp tay trước ngực
Niệm A-di-đà
Hồn phiêu vô thức
Tâm tà diệt vong.

Sống đời thong long
Lợi danh vô nghĩa
Ân sâu dốc trả
Hận thù cuốn trôi.

Muôn kiếp luân hồi
Nợ vay phải trả
Giật, giành, gian trá
Mặn đời cháu con.

Giữ tấm lòng son
An nhàn, thanh bạch
Sang – hèn, lành – rách,
Chẳng màng đắn đo.

Được sống tự do
Giàu nhân, giàu nghĩa
Giàu lòng nhân ái
Tâm hồn thảnh thơi.

Sống ở trên đời
Chắp tay trước ngực!

(Chùa Lầu – Duy Xuyên – Quảng Nam, 18/12/AL 2012)

LẠC

Ném ánh mắt
thả hồn về phía gió.
Ta
ném giận hờn
vào sóng biển.

Vốc cả bầu trời,
Lục tung tủ thời gian,
Tìm em
Tìm hoài chẳng thấy
Lục lọi kí ức,
Ngày xưa ta ném em vào đấy.
Để bây giờ,
tìm mãi
hoài công.

Ta ném,
rồi tìm
Lạc giữa thinh không!
(Tháng 1/2013)

PHỐ CỔ VÀ EM

Phố cổ rêu phong
Chùa Cầu lặng yên tư lự.

Em,
Áo cách tân,
Quần sát đùi củn cởn,
Môi son đỏ chót,
Mắt xanh…
Một bức tranh nghệ sĩ tập pha màu.

Phố trầm tư in dáng hình lịch sử
Đường đi bộ
Nhà thắp đèn lồng
Vài ba tà áo cổ xưa
Đầu đội khăn vành
Đăm chiêu cờ tướng.

Em,
Mắt kính điểm tô vầng trán,
Tai gắn fon
Miệng lẩm bẩm nhạc Tây.

Và,
Phố vẫn rêu phong
Em vẫn là em như thế.

Tôi nhận ra em sững sờ quá thể!
Từ thuở cha sinh, em sống tại nơi này.
Phố ôm em như mẹ ấp vòng tay,
Giờ khôn lớn,
Phố và em khác thật!

ĐI TRONG HƯƠNG MÙA CUỐI ĐÔNG

Mờ dáng em
Đường cũ mù sương
Cái rét cuối mùa cũng trêu lòng đỏng đảnh
Bánh xe vẫn quay tròn
Dẫu lòng người cô quạnh
Heo hút
Con đường
Heo hút bóng em

Tít tít…
Đồng hồ điểm tiếng,
Tùng..boong..
Trống giục tựu trường
Tiếng ai vẳng phả vào sương sớm
Kí ức nhẹ rung
Lòng thấm lạnh hương mùa.

Đã cuối Đông
Sao lòng vẫn còn Thu?
Kí ức vẫn hiện về khi ta đếm thời gian từ nhà đến lớp.
Đường vắng hoe,
Sao lòng chật ních nỗi niềm?

Kí ức ơi,
Ta đã trốn sao tìm?
                     (21/1/13)